CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Tiểu Long Nữ Bất Nữ


Phan_55

Vương Mân thấy Tiếu Lang im lặng không lên tiếng, vẫn đứng im tại chỗ níu níu vạt áo, cậu lui về phía sau vài bước, sau đó tao nhã xoay người.

Tiếu Lang hốt hoảng nói “Anh đi đâu!”

Vương Mân không trả lời, nếu tiếp tục ở đây như thế này, cậu cũng sắp không khống chế nổi mình nữa… Bây giờ cậu phải xuống lầu hóng một chút gió, để làm nguội bản thân lại, để tâm tình yên lặng một chút (…)

Tiếu Lang thấy Vương Mân từng bước từng bước hướng về phía cửa phòng, há miệng lại nghẹn lời, biểu tình tựa như một tên hề, vừa tuyệt vọng lại đáng thương.

Anh ấy không cần mình, bởi vì mình nói dối… anh ấy không cần mình nữa…

Vương Mân đưa tay đặt lên chốt mở cửa, chợt thấy sau lưng nhoáng lên một cái, tiếp đó thắt lưng bị một cỗ lực mạnh mẽ gắt gao ôm chặt lấy.

“Không được đi!” thanh âm của Tiếu Lang run rẩy đầy cầu xin “Đừng đi… anh…”

Một từ kia vừa thốt ra khỏi miệng, Tiếu Lang rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt tựa như suối chảy nhoáng lên đầy ắp cả hốc mắt.

“Anh…” cậu sống chết ôm chặt lấy Vương Mân, vừa khóc nấc vừa lên tiếng gọi “Anh… Là em sai rồi, anh đánh em, mắng em đi, đừng bỏ mặc em…”

Chương thứ sáu mươi lăm

Tắm tới đâu rồi

☆ ☆ ☆

Vương Mân bị phản ứng này của Tiếu Lang khiến cho toàn thân chấn động. Hơn cả tháng nay vô cùng dung túng Tiểu Tiểu, lại dẫn đến dối gạt cùng cố tình gây sự vừa mới nãy—— nguyên bản tâm tình hẳn là vì thế mà giận dữ, trong nháy mắt bị Tiếu Lang ôm chầm lấy thắt lưng, đột nhiên trở nên nhu hòa vô cùng.

Trước kia đọc tiểu thuyết, từng có lần nhìn thấy được một đoạn mô tả cảnh tượng hệt như vậy… Hai kẻ vốn yêu nhau tha thiết, cuối cùng lại vì khoảng cách mà chia tay. Lúc chia tay, người nam bảo rằng “Cứ hễ những lúc giữa hai chúng ta có mâu thuẫn, đều không thể ôm lấy đôi phương mà an ủi vỗ về… Nếu như ngay cả thân thể em mà anh cũng không chạm đến được, thì làm sao có thể chạm vào linh hồn của em chứ?”

.

Lúc ấy, đọc mãi cũng không hiểu đoạn mô tả kia, nhưng mà giờ phút này, Vương Mân mới cảm nhận được, ý nghĩa của sự đụng chạm giữa xác thịt với nhau…

Ngay lúc Tiếu Lang dùng sức ôm chặt chính mình, lại dùng thanh âm giống như cầu xin tha thứ mà gọi một tiếng “anh”, Vương Mân không tốn chút sức nào cũng có thể cảm nhận được yếu ớt cùng kinh hoàng trong lòng cậu lúc này.

Cái cách thức thông qua tiếp xúc giữa thân thể với nhau truyền đạt tình cảm từ sâu trong nội tâm, khiến nhịp đập trong tim Vương Mân đột nhiên tăng tốc thật nhanh, thình thịch thình thịch cộng hưởng với xương cốt toàn thân.

“Tiểu Tiểu…”

Vương Mân cố gắng cưỡng chế dục vọng khác thường đang như muốn vọt ra, lý trí cùng phần cảm tình vẫn còn chưa thành thục kịch liệt đấu tranh với nhau. Nếu như dụng tâm lắng nghe, Tiếu Lang sẽ lập tức phát hiện âm điệu của Vương Mân lúc này như khẽ run lên, hoàn toàn khác hẳn bình thường.

Nhưng mà, Tiếu Lang của lúc này chẳng thể cảm thụ được bất cứ thứ gì khác được nữa, cậu ôm Vương Mân thật chặt, tựa như ôm lấy chiếc phao cứu mạng cuối cùng… úp mặt vào lưng đối phương, khóc nức nở nỉ non cầu xin “Anh… Đừng bỏ mặc em…”

Vương Mân dùng ngón cái khe khẽ vuốt ve mu bàn tay của Tiếu Lang, Tiếu Lang tựa như một đứa trẻ cô độc thật lâu, một mực khát khao tình yêu, liều mạng hấp thu ấm áp từ những tiếng gọi “Tiểu Tiểu” rất nhẹ từ đối phương…

Vương Mân nói “Anh không đi, em buông tay ra trước được không?”

Tiếu Lang dùng sức lắc đầu, thanh âm ngắt quãng từ cổ họng phát ra “Không buông!”… không thể buông tay… Nếu như buông tay, Vương Mân sẽ lập tức biến mất, sẽ giống như cảnh trong mơ, mặc kệ mình kêu thế nào gọi thế nào cũng đều lạnh lùng thờ ơ, không hề do dự xoay lưng bước đi về phía ngày càng cách xa mình.

Vương Mân “…Em ôm anh như vậy làm anh không thể nhìn được em, để anh nhìn em được chứ?”

Tiếu Lang nói “Không được.”

Lúc này em rất khó chịu rất xấu xí, rất mất mặt… em không dám để anh nhìn.

Vương Mân bất đắc dĩ cố xoay đầu ra sau nhìn nhìn, Tiếu Lang nguyên bản áp má trái vào lưng Vương Mân, lập tức xoay mặt qua đổi lại áp má phái.

Vương Mân “…”

Làm như vậy, Vương Mân chỉ có thể nhìn thấy gáy tóc của cậu, đành bất đắc dĩ mặc Tiếu Lang ôm mình.

Ôm một hồi như thế, vốn dĩ sợi dây lý trí trong đầu gần như vỡ tan cùng với lửa giận cơ hồ như muốn sôi trào trong nội tâm, cũng dần dần bình ổn lắng đọng lại, còn lại có chăng chỉ như cơn gió nhẹ khẽ vuốt ngang mặt hồ gợn sóng…

Vương Mân mở miệng, phảng phất như đang tự nói với chính mình, khẽ giọng nỉ non “Tiểu Tiểu… anh không nỡ đánh em, cũng không nỡ mắng em… Lúc nào anh cũng xem em như em trai ruột của mình…”

Tiếu Lang dùng mặt dụi dụi lưng Vương Mân, cảm thấy có chút chua xót…

Vương Mân “Nhưng là, con người anh, chịu không nổi nhất bị người khác gạt mình… Vô luận anh cố gắng thế nào đi nữa, cũng không thể tha thứ người khác gạt mình.”

Vương Mân cười khổ một tiếng, nói “Nhưng mà, phàm là chỉ cần chuyện có dính đến em, tất cả đều trở thành ngoại lệ.”

Tiếu Lang “…”

“Bởi vì anh rất quan tâm đến em, cho nên em gạt anh càng khiến anh cảm thấy khó chịu hơn rất nhiều so với người khác…” Vương Mân tiếp tục nói “Nhưng là cho dù anh tức giận đến cỡ nào đi nữa, cũng không từng nghĩ sẽ không tha thứ cho em. Ngược lại, tối nay anh đang định sẽ cùng em nói rõ ràng mọi chuyện, anh cảm thấy có lẽ là em có lý do riêng của mình, anh muốn biết em đang suy nghĩ cái gì… Nhưng là vừa trở về, không khí giữa hai chúng ta liền trở nên rất kỳ quái, anh đang tự hỏi mình nên mở lời như thế nào, đột nhiên em lại lớn tiếng hét một câu, hỏi anh tại sao không nói lời nào, làm cho suy nghĩ của anh bị cắt ngang…”

Tiếu Lang vừa áy náy lại vừa cảm động, cậu ôm chặt lấy Vương Mân, giải thích không ngừng “Xin lỗi, thực xin lỗi…”

Vương Mân vỗ về mu bàn tay của cậu, lại hỏi “Bây giờ, hai chúng ta có thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện được chứ?”

“Ừ…” Tiếu Lang rối rắm một lát, có chút bất an trả lời.

Vương Mân xoay người lại, thấy Tiếu Lang đầu cúi thấp môi mím chặt, tay vẫn là níu chặt tay mình không buông ra, như muốn thông qua động tác này để bản thân cảm thấy an toàn hơn…

Con nhím con lúc này đã muốn thu lại gai nhọn trên người, nhưng vẫn là nhát gan vô cùng, giống như sẵn sàng tùy thời tùy lúc xù lông lên, làm tổn thương người khác, đồng thời cũng tổn thương chính mình.

Vương Mân cảm thấy đau lòng, Tiếu Lang như vậy… vừa đáng thương lại đáng yêu…

Hai người cùng ngồi trên giường, Vương Mân khoác lấy bả vai Vương Mân, Tiếu Lang như chú ốc sên vươn hai đôi xúc giác cẩn thận thăm dò tìm kiếm, như là muốn thích ứng tư thế này, hồi lâu mới cất tiếng gọi “Anh” hai lần, Vương Mân đều đáp lại.

Tiếu Lang rốt cuộc yếu ớt mở miệng, thẳng thắn “Anh, em với Trương Văn Đình không có quen nhau…”

Vương Mân dùng tay vuốt ve lưng cậu, nói “Ừ, anh biết.”

Hôm nay lúc ở thư viện, Vương Mân đã nghe đích thân Trương Văn Đình nói về chuyện này, đối phương còn cường điệu mấy lượt, rằng bản thân cùng Tiếu Lang chỉ là quan hệ bạn bè thông thường.

Thực sự mà nói, ngay lúc đó Vương Mân phẫn nộ vô cùng…

Dựa theo những gì Vương Mân biết, hơn một tháng nay Tiếu Lang đối với Trương Văn Đình có thể nói là thật lòng vô cùng, dạy Trương Văn Đình làm Toán, một Tiểu Tiểu trước giờ vốn lề mề lười biếng có thể vì cô gái này thật lòng thật dạ ngồi liệt kê ra các công thức biểu đồ, còn đặc biệt hỏi mình xem ghi như vậy liệu đối phương có thể hiểu hay không. Nhất là ngay lúc mới bắt đầu, mỗi lần hẹn cùng đi thư viện với Trương Văn Đình, Tiểu Tiểu đều biểu hiện như rất là vui vẻ, sau khi trở về còn có thể líu ra líu ríu khoe với mình cả buổi.

Khoảng thời gian dạo gần đây, bởi vì sắp tới thi giữa học kỳ, áp lực của Tiếu Lang khá lớn, cho nên luôn luôn nhăn mặt nhăn mày.

Tiểu Tiểu là một người không có định lực, làm việc luôn luôn được đầu không tròn đuôi, lại mắc chứng dây dưa kéo dài, nếu lúc trước không phải do mình nghiêm khắc quản lý, rất khó để Tiểu Tiểu chuyên tâm làm một việc cho đến cùng.

Vương Mân thì nghĩ là, Tiếu Lang đang trong quá trình cân nhắc giữa việc học cùng chuyện tình cảm, khó tránh khỏi việc lơ là bỏ bê chiếu cố bạn gái mình, cho nên cả hai người mới vì vậy mà cãi nhau, dẫn đến Tiếu Lang tâm tình buồn bực không vui…

Nhưng mà, Vương Mân thật không ngờ, Tiếu Lang cùng Trương Văn Đình hóa ra không có quen nhau, hơn nữa hôm nay, bản thân Trương Văn Đình lại ra sức giải thích rõ một điều, mình cùng Tiếu Lang chỉ là bạn bè bình thường.

Vương Mân không có hứng thú muốn biết Trương Văn Đình đang suy nghĩ cái gì, cậu chỉ biết một điều, đối phương vội vàng muốn làm rõ quan hệ với Tiếu Lang, đồng thời, cũng phủ định toàn bộ những cố gắng của Tiếu Lang.

Cho nên, Vương Mân thực sự tức giận, cố gắng nỗ lực vì loại nữ sinh này, cậu thấy không đáng thay cho Tiểu Tiểu!

“Anh, em cảm thấy em không có thích Trương Văn Đình…” Tiếu Lang nhăn mày, giống như rất đang khổ não phân tích thế giới nội tâm của chính mình.

“Ừ, anh cũng cảm thấy cô gái đó không tốt.” Buổi nói chuyện lúc nãy cùng Trương Văn Đình, khiến Vương Mân cảm giác được nữ sinh nọ là người hư vinh lại hết sức bạc tình, nếu một người không thể nhận rõ được cái tốt của người khác, không hiểu cái gì gọi là biết ơn, vậy người nọ không phải là người đáng để thâm giao. Giả như Tiếu Lang thực sự muốn tiếp tục theo đuổi, có lẽ bản thân mình sẽ ra mặt ngăn cản.

Tiểu Tiểu của mình xứng đáng với một cô gái tốt hơn thế, Tiểu Tiểu của mình không phải để người khác thương tổn.

“Em không muốn nói dối gạt anh đâu… em, em…” Tiếu Lang không biết nên giải thích như thế nào, bắt đầu tỏ ra bất an vô ý làm ra động tác nhỏ, cọ tới cọ lui trên người Vương Mân.

Tay của Vương Mân không ngừng vuốt ve lưng cậu, Tiếu Lang bị động tác này an ủi, liền dũng cảm thốt ra lời nói thật lòng “Em cảm thấy nhỏ đó không có thích em chút nào, cho nên em cũng không thích nhỏ… Không phải, là ngay lúc đầu cảm thấy rất thích, nhưng mà về sau, mỗi lần nhỏ hẹn em ra gặp, em đều có cảm giác giống như đang bị lợi dụng… Không phải, có thể là do em quá hẹp hòi, nghĩ nhiều nên… Nhỏ rất tốt, nhưng là em không muốn quen với nhỏ, em cảm thấy ở cạnh nữ sinh thực sự không có ý nghĩa… Em muốn ở bên cạnh anh hơn…”

Vương Mân “Ừ..”

Tiếu Lang ủ rũ cúi đầu, nói tiếp “Anh… Em thực sự không có cố ý nói dối để gạt anh, anh hỏi em có phải đang hẹn hò với nhỏ không, lúc đầu em không nói rõ ràng lắm, về sau lại không có cơ hội nói rõ… Ngày hôm qua anh hẹn Liêu Tư Tinh ở ký túc xá cùng nhau ôn tập, em cảm thấy trong lòng rất không thoải mái…. Em biết, Liêu Tư Tinh là bạn gái của anh, hai người hẹn nhau ôn tập cũng rất bình thường, nhưng là… trong lòng em thực sự rất khó chịu, vậy nên em mới nói, em đã hẹn với Trương Văn Đình rồi…”

Vương Mân ngồi nghe, chỉ cảm giác trong lòng ngọt ngào lại ê ẩm, đầy cõi lòng ôm ấp một ý tưởng : Tiểu Tiểu thích mình hơn cả Trương Văn Đình, Tiểu Tiểu muốn ỷ lại mình, Tiểu Tiểu sợ hãi bị mình bỏ mặc, Tiểu Tiểu thực để ý mình… Tiểu Tiểu sẽ thích mình sao? Giống như mình thích cậu ấy… thích chứ?

Tiếu Langáng thương ngước đầu lên hỏi “Anh, có phải anh cảm thấy em rất hẹp hòi, lại còn sính hư vinh không, em cũng chán ghét khi thấy bản thân mình như vậy…”

“Không có, Tiểu Tiểu.” Vương Mân ôm chặt bả vai của cậu, kềm lòng không được nói “Anh cũng thích ở bên cạnh Tiểu Tiểu, kỳ thật những lúc em cùng Trương Văn Đình hẹn nhau đi thư viện, anh cũng có chút ghen tị, ha ha… Chỉ có một mình anh ở lại ký túc xá, cảm thấy rất cô đơn, rất buồn, trước kia dù có một mình, anh cũng chưa bao giờ cảm thấy cô đơn hết.”

Đôi mắt vì khóc mà ướt đẫm của Tiếu Lang dần dần nở rộ ánh sáng, ngữ khí có chút hoài khi lại mâu thuẫn, cầu mong được chứng thực “Thật sao?”

Vương Mân gật đầu, nói “Thật, anh chỉ muốn em ở cạnh anh, nhưng là, nếu như em thực sự muốn cùng nữ sinh hẹn hò, anh lại không thể ngăn cản không cho em đi…”

“Không cần, không cần, em không cần hẹn hò với ai hết, em cảm thấy rất phiền rất mệt mỏi…” giống như muốn vội vã chứng minh tâm ý của mình, thanh âm của Tiếu Lang có chút vội vàng lại đầy thành khẩn “Anh, em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi, chúng ta có thể ở bên cạnh nhau hoài không tách ra như thế này được không?”

Đôi môi hé mở ra rồi đóng lại của thiếu niên, không chút tự giác mà thổ lộ ra lời bày tỏ đơn thuần nhất, thẳng thắn nhất, rồi lại khiến cho người nghe cảm động nhất, làm cho Vương Mân nghe mà thấy lồng ngực nảy lên bùm bùm…

Ngay giây phút này đây, Vương Mân đã muốn trúng thật sâu “chất độc” của người này—— thật chỉ muốn ôm chặt thiếu niên vào lòng, lấp đầy hai cánh môi khiến người ta vừa yêu lại vừa tức kia của thiếu niên, không để cho nó thốt ra những lời nói khiến toàn thân mình như muốn đốt cháy, hôn cậu ấy, cắn cậu ấy, làm cho cậu ấy khóc lên nức nở…

…Dừng lại Vương Mân, mày rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì…

Tiếu Lang không hay biết, lời nói của mình rốt cuộc ảnh hưởng với Vương Mân lớn đến cỡ nào, đối phương cái gì cũng không nói, nhưng cánh tay xiết chặt kia đủ để thay thế hết thảy mọi loại ngôn ngữ.

Tiếu Lang rụt rè hỏi “Anh, tối nay chúng ta ngủ chung được không?”

Vương Mân nhịn không được cúi đầu kề sát gần, dùng môi khẽ chạm vào chóp mũi của thiếu niên, nói “Được.”

Tiếu Lang hơi cụp mi mắt, không hề hay biết bộ dáng ngượng ngùng lại có chút ngượng nghịu lúc này của mình, thoạt nhìn chẳng khác gì mấy cô gái nhỏ vừa mới rơi vào biển tình…

Bởi vì lúc nãy khóc lóc rồi lại ồn ào gần cả giờ đồng hồ, cả người Tiếu Lang đầy mồ hôi, cậu được một tấc lại muốn thêm một thước, hỏi “Anh, chúng ta cùng nhau tắm được không?”

Vương Mân “…không được!”

Vương Mân ghẹo một câu “Đều lớn tướng như vậy, còn muốn anh giúp em tắm rửa sao? Em đi tắm trước đi, anh trải drap giường xong rồi mới đi.”

Làm sao có thể cùng em tắm rửa được chứ… anh sẽ hoàn toàn khống chế không được bản thân mình a, ngu ngốc!

Bất quá, nếu có thể trắng trợn hỏi ra lời như vậy, cảm tình của em vẫn là không giống với anh a, ai…

.

Vương Mân đã lên tiếng cự tuyệt, Tiếu Lang cũng không biết xấu hổ hỏi đi hỏi lại… Cậu có chút bất mãn bĩu môi, bò xuống giường, tự lục quần áo cùng khăn tắm này kia ra rồi mới đi sang phòng tắm chung, trong lòng nghĩ : ai nhờ anh tắm giùm đâu chứ, ý của người ta là hai chúng ta cùng nhau tắm, nhưng là ở khác gian a!

Bất quá, lúc này Tiếu Lang rất vui vẻ, không có gì so với đã lý giải được “Mất đi rồi mới biết quý trọng” rồi lại cảm nhận được “Mất rồi có lại” khiến con người ta vui vẻ hạnh phúc bao nhiêu!

Tiếu Lang yên lặng làm ra quyết định trong lòng: sau này sẽ không bao giờ bởi vì cái loại ý niệm ngốc nghếch “không cam lòng” mà chủ động rời bỏ Vương Mân, chạy đi hẹn hò gì đó với đám nữ sinh nữa!

☆ ☆ ☆

Tẳm được cỡ năm phút, Tiếu Lang nghe thấy một trận tiếng bước chân.

“Anh…?” Cậu có thể phân biệt được thanh âm đi đường của Vương Mân.

Có vài người đi rất nhanh, lại có người đi rất chậm rãi, lại có người chân xỏ dép lê, lúc đi đường sẽ phát ra thanh âm lê dép lẹp xẹp. Vương Mân đi đường rất ổn, nghe ra được không vội vàng cũng không chậm chạp, hơn nữa thanh âm phát ra còn rất nhẹ nhàng.

“Ừ, em ở buồng nào?” Người trong phòng tắm không bao nhiêu, cho nên thanh âm của cả hai vang lên trong phòng có chút vọng lại hồi âm.

Tiếu Lang đang gội đầu, há mồm nói “Bên này, buồng thứ hai.”

Phòng tắm chung của nam sinh không giống với nữ sinh được phân buồng rộng rãi, mỗi gian lại còn được gắn cửa có chốt khóa. Bên này chỉ là một căn phòng tắm khá lớn được xây theo dạng công cộng, trên tường gắn một loạt vòi sen, mỗi vòi được phân thành một không gian nhỏ, ngăn bởi mấy vách tắm bằng nhựa.

Tiếu Lang nghe thấy tiếng bước chân của Vương Mân càng lúc càng gần, theo bản năng đưa tay che lại “thằng bé” của mình (?), bất quá lại lập tức buông ra. (đều là nam sinh a, xấu hổ cái con khỉ chứ xấu hổ!)

Vương Mân “Đây hả?”

Tiếu Lang “Ùa.”

Vương Mân xác nhận xong liền rời đi, không hiểu sao Tiếu Lang lại cảm thấy có chút uể oải (?)

“Anh ở buồng kế bên em a.” thanh âm của Vương Mân đột nhiên vang lên từ phía bên cạnh.

“Ồ.”

Kỳ thực, trong phòng tắm kiểu như thế này, muốn đột ngột xông vào, cũng rất là tiện (?)

Tiếu Lang có chút xấu xa nghĩ, hay là chờ anh mình cởi ra hết rồi mình xộc vào, hù cho hết hồn chơi?

Cậu vảnh tai lắng nghe thanh âm buồng bên cạnh, Vương Mân cởi áo… tới quần…

Lúc này chắc là đã lỏa toàn thân rồi nhỉ? Lỏa từ trên xuống dưới, từ trước ra sau?

“…”

“Tiểu Tiểu…” Vương Mân đột nhiên lên tiếng “Tâm tình em đã khá hơn chưa?”

Thanh âm của Vương Mân hòa với thanh âm sinh ra từ những bọt nước dội xuống da thịt pha trộn cùng nhau, tạo nên một loại gợi cảm hấp dẫn khác lạ.

Tiếu Lang nghe thấy, trong lòng đột nhiên như nhũn ra, hạ phúc căng thẳng… Cậu lập tức lắc lắc đầu, ý xấu gì cũng đều bị hù dọa chạy mất tăm!

Vương Mân lại nói “Chuyện cũng đã qua rồi, đừng suy nghĩ miên man nữa.”

Tiếu Lang “Ừ” một tiếng, ảo não dùng tay chà chà “thằng nhỏ” đang dần ngóc dậy…

Vương Mân nói xong câu kia, liền im lặng không lên tiếng nữa, Tiếu Lang nghe thấy được thanh âm Vương Mân dùng dầu gội đầu chà xát tóc, nghe thấy được thanh âm dùng bông tắm xoa ra bọt, nghe thấy được thanh âm Vương Mân dùng tay chà xát da thịt…

…Tiêu rồi, cứng lên luôn rồi!

Tiếu Lang vừa sợ lại vừa quẫn: làm sao bây giờ? Lén chà chà (?) cho nó ra sao?

Thiếu niên ở lứa tuổi này chung quy mà nói, thân thể vừa xảy ra phản ứng, đa phần là không muốn… nhẫn nại cho qua.

Huống hồ gì với loại người thiếu định lực như Tiếu Lang, không có tâm tính cấm dục, người mình thích (?) lại ở kế bên cách một tầng màn tắm mỏng manh, lại còn đang tắm rửa (?)

Càng cảm thấy tâm viên ý mãn a!

Anh mình chắc là sẽ không có mấy ý nghĩ như mình lúc này, bất thình lình xộc qua hù cho mình nhảy dựng này kia… đi ha 囧!

Chỉ cần không phát ra âm thanh, chắc là không sao đâu ha…

Tiếu Lang mở vòi nước ở mức lớn nhất, đưa tay phủ lên phần phân thân vẫn còn ngây ngô của mình, bắt đầu xoa bóp.

Ác cảm tự mình an ủi, lại thêm khẩn trương lo sợ có thể bị Vương Mân phát hiện, khiến cho cảm giác của Tiếu Lang xông đến, mãnh liệt một cách dị thường.

Cậu tưởng tượng như đang nhìn thấy đối phương lỏa thể, hạnh phúc mà nheo lại ánh mắt, áp lực đè nén hô hấp hỗ loạn của mình, làm chuyện xấu mà từng tên nam sinh ở thời kỳ trưởng thành cơ hồ đều sẽ làm…

Đúng ngay lúc ấy, thanh âm của Vương Mân đột nhiên vang lên “Tắm tới đâu rồi?”

Tiếu Lang “…”

Chương thứ sáu mươi sáu

Trần Dư Lâm đưa cho em

☆ ☆ ☆

Cư nhiên cứ vậy liền bắn…

Tiếu Lang thần tình đỏ bừng, cả người run lên : nãy giờ mới có mấy cái a, có cần nhanh vậy liền xong không! 囧!

Hưng phấn thần kinh nảy sinh khi tự mình an ủi dẫn đến kết quả là, sau khi bắn ra, nháy mắt đại não liền trở nên trống rỗng củng cảm giác mệt mỏi uể oải trong giây lát.. Tiếu Lang cố ổn định lại hơi thở đang run rẩy của mình, phục hồi tinh thần, liền luống cuống tay chân giũ sạch bạch trọc đọng trên tay, xong mới ấp úng nói “Sắp… sắp xong rồi…”

Vương Mân lại nói “Anh cũng sắp xong.”

Tiếu Lang “…”

Tiếu Lang có tật giật mình đưa chân vào vòi sen, dùng tay chà sát bắp đùi cùng bẹn đùi, lại hốt hoảng ngẩng đầu lên, dùng mũi cố sức ngửi ngửi khắp cả buồng tắm, thầm nói : không có mùi gì kỳ quái đâu ha…?

Thanh âm nước chảy bên phía Vương Mân cũng ngừng lại, Tiếu Lang thuận tay tắt luôn vòi nước bên mình.

Cậu nghe được thanh âm Vương Mân dùng khăn lau chùi thân thể, nghĩ đối phương rốt cuộc lau khô bộ vị nào trước: tóc, bả vai, ngực, thắt lưng, mông?

Kỳ thực mà nói thì, trình tự này là dựa theo thói quen của Tiếu Lang mà suy ra, khi khăn lau trượt xuống lau chùi “bộ phận” làm chuyện xấu thì, lại nghĩ đến đối phương ở bên cạnh cũng đang lau lau chỗ kia, hạ thân lại nóng lên từng đợt.

Vương Mân sẽ lau mấy cái ta, hai cái, ba cái… hay là bốn cái? Dùng khăn bọc lấy rồi sát hay là tùy tiện chùi hai ba cái? Lúc lau sẽ có phản ứng xảy ra sao? Vương Mân lúc trước có nói mỗi lần phản ứng đều là chịu đựng cho qua, vậy đợi lát nữa đến lúc đi ra ngoài, chỗ đó của Vương Mân có khi nào vẫn còn trong tình trạng ngóc đầu không…? 囧

Hai người ra khỏi buồng tắm, Tiếu Lang ánh mắt thoáng liếc về phía đũng quần của Vương Mân một cái, hình như vẫn đang trong tình trạng mềm nhũn không phản ứng na…

Cậu xoay mặt sang chỗ khác, cảm giác cả gương mặt lẫn cổ đều đang nóng lên, áo ngủ rộng thùng thình khoác lấy cơ thể đơn bạc, tóc vẫn còn đang nhễu nước.

Vương Mân nhìn thân thể gầy gò của cậu, ánh mắt xoay chuyển, nói “Không chịu lau khô tóc nữa.”

Tiếu Lang mặt mũi đỏ bừng dùng khăn tắm phủ lên đầu mình, giấu đầu hở đuôi…

Trở về phòng ký túc, Vương Mân giúp Tiếu Lang dùng khăn tắm lau đầu cho khô, cả hai người đều một thân nhẹ nhàng, sạch sẽ lại khoan khoái, cùng nhau chui vào ổ chăn, Vương Mân nằm thẳng người, Tiếu Lang nằm nghiêng, hạnh phúc quấn lấy người đối phương, giang hai tay ôm thật chặt Vương Mân, giống như ôm gối ôm vậy.

Vương Mân liếc nhìn, mỉm cười sờ sờ lưng Tiếu Lang, trêu ghẹo “Chương tiểu tiểu ngư~”

Tiểu Lang dứt khoát nâng luôn cả chân mình quấn lấy người Vương Mân, chơi xấu mà cọ a cọ, miệng nói “Chương đại đại ngư ~”

Vương Mân dở khóc dở cười, nói “Đừng có cọ chỗ đó a, bị em cọ lát nữa có phản ứng bây giờ.”

Tiếu Lang “…” Người ta đang muốn coi coi anh có cương lên không đó chứ…

Tay Vương Mân trượt xuống khoát lên lưng Tiếu Lang, hỏi “Tối hôm qua em một mình đi đâu?”

Bị câu hỏi đề cập tới hồi ức không vui, khiến Tiếu Lang vô cùng rối rắm, cậu sinh động như thật, lại thêm mắm thêm muối, tỏ ra vạn phần ủy khuất nói ra hết mọi chuyện cho Vương Mân nghe, về chuyện khủng bố mà tối qua mình gặp được. Vương Mân nghe cảm thấy buồn cười, lại ẩn ẩn có chút lo lắng, tên nhóc này lá gan nhỏ muốn chết, lại bởi vì né tránh mình và Liêu Tư Tinh mà cái gì cũng dám làm… Sáng hôm qua gặp ác mộng, chắc cũng bởi vì chuyện này đi?

“Thảo nào lúc em về tới lại khác thường như vậy…” Vương Mân vẻ mặt đau lòng nói “Sau này đừng làm những chuyện ngốc như vậy nữa.”

Tiếu Lang được Vương Mân vỗ về an ủi, nháy mắt cảm thấy viên mãn, tâm tình thư sướng không khác gì táo bón suốt mười ngày mà đi một cái sạch sẽ (?), cái gì mà Trần Dư Lâm rồi Trương Văn Đình, để cho mình bị mấy nhỏ đó “hành” thêm chục lần nữa mình cũng chịu~

Thừa dịp không khí ấm áp vô cùng lúc này giữa hai người, Tiếu Lang liền được nước làm tới nằm úp luôn trên người Vương Mân, ra sức làm nũng, rầm rì rầm rì, kêu to gọi nhỏ đủ thứ chuyện, lúc này mà muốn Tiếu Lang nói cái gì dễ nghe lọt lỗ tai cậu đều có thể nói được, hơn nữa hoàn toàn là lời phát ra từ nội tâm, không chút nào màu mè ra vẻ.

Vương Mân cũng mặc kệ bản thân để Tiếu Lang đỗ ngọt đến đánh mất cả thần trí, cả hai người như là đùa giỡn với nhau, dính cùng một chỗ rồi lại thay phiên nhau nói những lời ngon lời ngọt khiến cho cả bản thân lẫn đối phương trống ngực đập dồn, cảm nhận được rung động từ cả tâm lý lẫn thân thể.

“Anh,” Tiếu Lang thừa lúc này hỏi “Anh còn giận em không?”

Vương Mân xoa xoa tóc cậu, sau một lúc lâu mới nói “Không được, anh không nỡ…”

Tiếu Lang : hắc hắc hắc…

Ánh mắt của Vương Mân tràn ngập tình yêu nhìn Tiếu Lang, nói “Một ngày nào đó cưng chiều đến làm em hư hỏng, anh nên làm cái gì đây?”

Tiếu Lang hỏi ngược lại “Anh phải làm cái gì?” Anh sẽ đối với em thế nào na…

Vương Mân nói “Anh không biết.”

Tiếu Lang úp mặt vào ngực Vương Mân, lắng nghe tiếng tim đập của Vương Mân, cảm giác được hô hấp lúc nhẹ lúc nặng của đối phương phả vào cổ mình, được sủng mà kiêu nói “Anh có thể quản em, hung dữ với em, em sẽ nghe lời.”

Vương Mân “Thật không? Ha ha, vậy em nói xem, em sợ hãi anh làm cái gì với em nhất?”

Tiếu Lang “Bỏ mặc em.”

Vương Mân “Chỉ đơn giản như vậy?”

Tiếu Lang “…”Umh.” giống như muốn chứng tỏ sợ hãi trong nội tâm của mình, Tiếu Lang xiết chặt cánh tay ôm lấy tay đối phương.

Vương Mân nhè nhẹ gãi lên hõm vai cậu, nói “Tiểu Tiểu, chúng ta ước định có được không?”

Tiếu Lang “Hừm?”

Vương Mân nói “Sau này anh sẽ không bỏ mặc một mình em để đi tìm Liêu Tư Tinh, nếu như em muốn anh ở lại với em, em phải trực tiếp nói ra, tuyệt đối không được nói dối với anh lần nào nữa, nếu không anh liền phạt em một tháng không nói chuyện với em.”

“!!!” Tiếu Lang cả kinh ngẩng đầu.

Vương Mân nhìn thẳng vào mắt cậu, thật lòng nói “Anh nói được thì sẽ làm được.”

Hai người không nói lời nào, yên lặng nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng Tiếu Lang chu chu mỏ, bại trận chịu thua.

Một tháng a… ông trời… Vương Mân quả nhiên vừa xấu xa lại vừa biến thái mà! Chính mình cùng lắm chỉ có thể chịu được một tuần… Không đúng, một ngày cũng không nhịn được! Hic… cảm giác bị người ta nắm lấy nhược điểm thực sự rất đáng ghét!

Tiếu Lang nghĩ vậy, nhưng lại không hề ý thức được bại lộ nhược điểm cho đối phương lại là chính mình, lại là cam tâm tình nguyện mà bại lộ.

Bất quá, trong tiềm thức của cậu lại giống như hi vọng mình bị Vương Mân khống chế, nắm lấy… tóm lại, vậy rất tốt a…

☆ ☆ ☆


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87
Phan_88 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Lamborghini Huracán LP 610-4 t